Sunday, November 20, 2011

Góc tâm hồn: Chỉ là một người đàn ông

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, người phụ nữ đó trông giống như bất kỳ người phụ nữ nào khác khi đã bước đến ngưỡng cửa của tuổi già. Bà bước nặng nề một mình trong tuyết lạnh, lặng lẽ cúi đầu đi.


Những người đi trên vỉa hè của thành phố bận rộn này cố gắng không để mắt họ nhìn thấy bà lão tội nghiệp đó, vì họ sợ rằng bà sẽ nài nỉ sự giúp đỡ và ngăn họ về nhà để ăn mừng giáng sinh.

Một cặp vợ chồng trẻ khoác tay nhau trên đường, cười đùa với nhau và trên tay là một túi quà to cho giáng sinh, họ không chú ý đến bà lão.

Một bà mẹ trẻ với hai đứa con nhỏ vội vã trên đường về nhà bà ngoại của họ để mừng ngày giáng sinh, họ không chú ý đến bà lão.

Một ông bộ trưởng đi trên đường với khuôn mặt tự hào khi trong tay cầm quyển Kinh Thánh nhưng tâm trí lại đang mơ mộng những thứ ở trên trời, và ông cũng không chú ý đến bà lão.

Nếu những người này chú ý, họ sẽ nhận thấy rằng bà lão tội nghiệp đang đi bằng đôi chân trần trong băng tuyết giá lạnh của mùa đông.

Bằng cả hai tay, bà lão cố giữ lấy cái cổ áo đã bị đứt cúc để tránh gió lùa vào bên trong, dừng lại trước chạm xe bus, bà khép nép cúi đầu dựa vào thành cột. Một chiếc khăn màu xanh đỏ cũ kỹ mong manh chùm lên đầu, bà đứng đợi xe đi vào trung tâm thành phố.

Một người đàn ông lịch lãm mang một cái cặp sang trọng bước đến gần bà để đợi xe bus, tuy nhiên anh ta giữ khoảng cách vì sợ có bệnh tật lây lan từ bà lão già khốn khổ này.

Một cô gái độ tuổi thiếu niên cũng chờ xe bus. Cô liếc nhìn mấy lần về phía đôi chân trần của bà lão nhưng cũng không nói gì.

Chiếc xe bus đến và đôi chân bà lão chậm chạp đau đớn bước lên xe. Bà ngồi gần chiếc ghế phụ đằng sau lái xe. Còn người đàn ông lịch lãm và cô gái trẻ vội vã đi xuống phía cuối ngồi. Người đàn ông ngồi cạnh bà lão vội dịch vào bên trong và xoay xoay ngón tay thầm nghĩ: “Sự suy yếu của tuổi già”. Còn tài xế xe bus chỉ thở dài lẩm bẩm: “ Khu phố này rồi sẽ chìm sâu hơn vào cảnh nghèo đói mà thôi, mình ghét nhìn thấy cảnh này”.

Một cậu bé chỉ tay vào bà lão và nói: “Mẹ nhìn này, bà ấy đi chân trần”. Người mẹ xấu hổ vội đánh vào tay đứa con: “Đừng có chỉ trỏ người khác, Andrew, không lịch sự chút nào” . Rồi người mẹ vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bà ấy hẳn phải có những đứa con đã lớn”, một người phụ nữ khoác chiều áo lông dày thì thầm gợi ý. “Những đứa con của bà lão nên tự xấu hổ về bản thân họ”. Người phụ nữ cảm thấy tự hào về bản thân vì mình đã chăm sóc mẹ mình rất tốt.

Một cô giáo ngồi ở giữa xe bus đặt các túi quà lên đùi rồi nói: “Chúng ta đã không nộp đủ thuế để giải quyết tình trạng như vậy ư?” cô nói với một người bạn ngồi bên cạnh. Cô bạn trả lời: “Đó là do sự quản lý của đảng Cộng hoà, họ cướp của người nghèo để cho người giàu”. “Không đúng, đó là do đảng Dân chủ”. Người đàn ông tóc xám xen vào. “Các chương trình phúc lợi xã hội của đảng Dân chủ chỉ làm cho con người lười đi và đẩy họ đến tình trạng nghèo đói”.

“Mọi người cần phải học cách tiết kiệm tiền của mình”, Một thanh niên mặc đồ khá thời thượng chêm vào. “Nếu bà lão đó biết tiết kiệm tiền khi còn trẻ thì sẽ không rơi vào tình trạng như vậy đâu. Đó là lỗi của bà ấy thôi”.

Và tất cả mọi người đều hài lòng với sự nhạy bén của mình khi đưa ra những phân tích và bình luận mà họ cho là đúng đắn đó.

Tuy nhiên, một doanh nhân tốt bụng cảm thấy như bị xúc phạm. Ông thò tay vào ví lấy ra một tờ 20 đô la và sải bước đến chỗ bà lão già, nhét đồng tiền ít ỏi của mình vào đôi tay nhăn nheo và run run của bà. “Bà lão, hãy mua cho mình một đôi giầy nhé”.

Người phụ nữ cảm động gật đầu. Người doanh nhân tốt bụng quay trở lại chỗ ngồi của mình, cảm thấy hài lòng với bản thân và đó là hành động lịch lãm của một người đàn ông.

Một bà xơ đã để ý đến điều này, bà bắt đầu cầu nguyện nho nhỏ: “Thưa chúa, con không có tiền nên không có cách nào để giúp nhưng xin chúa hãy ban phước cho người phụ nữ già khốn khổ kia, hãy để bà lão có đôi giày trong mùa giáng sinh này”.

Tại trạm dừng kế tiếp, có một người đàn ông trẻ bước lên xe bus. Anh ta mặc một chiếc áo jacket màu xám dầy ấm áp, chiếc khăn quàng màu hạt dẻ nhã nhặn quanh cổ và một chiếc mũ len che kín đôi tai khỏi gió lạnh buốt giá. Anh ta đeo tai phone nghe nhạc và trả tiền vé xe bus rồi ngồi xuống đối diện với bà lão.

Khi cái nhìn của chàng trai trẻ bắt gặp đôi chân trần của bà lão, cơ thể anh như đóng băng. Đưa mắt nhìn từ chân bà lão đến đôi chân của mình. Anh đi đôi giầy đắt tiền, mới cứng với thương hiệu nổi tiếng. Trong nhiều tháng, anh ta đã phải tiết kiệm tiền từ những những khoản chi tiêu không cần thiết để mua cho mình những đồ hiệu chất lượng. Mọi người đều nghĩ và nhìn anh với con mắt ngưỡng mộ.

Người thanh niên trẻ cúi xuống và bắt đầu cởi giày của mình ra, anh gạt đi cái ấn tượng lịch lãm của mọi người về đôi giầy đẹp đặt tiền và quỳ xuống trước mặt bà lão.

“Mẹ”, anh ta nói, “Con biết là mẹ không có đôi giày nào, nhưng con còn có nhiều đôi khác”. Cẩn thận và nhẹ nhàng anh giúp bà lão xỏ đôi chân đã co quắp vì lạnh vào đôi tất và giầy ấm áp của mình. Người phụ nữ gật đầu cảm ơn với đôi mắt nhoà nhoà của tuổi già hay của giọt lệ ấm áp tình người.

Trạm kế tiếp, người đàn ông trẻ xuống xe và bước đi với đôi chân trần trong tuyết.

Đám đông hành khách nhìn theo người đàn ông trẻ qua cửa sổ.
“Anh ta là ai”, một người hỏi.
“Anh ấy hẳn là một nhà tiên tri”, một người trả lời.
“Anh ấy hẳn là một vị thánh”, một người khác nói to.
“Có lẽ anh ấy là con của Thiên chúa”, bà xơ nói thêm vào.

Nhưng cậu bé con người đã chỉ tay vào bà lão lúc trước nói : “Không đâu ạ, con đã nhìn rất kỹ ông ấy. Ông ấy chỉ là một người đàn ông mà thôi”. 

No comments:

Post a Comment