Sunday, October 30, 2011

* Tái chiếm đồi Gió


LĐ Biệt Động Quân

Trung tuần tháng 6 năm 1972, sau cuộc hành quân phối hợp với Liên Đoàn 5 Biệt Động Quân đuổi địch ra khỏi các vùng đất thuộc Quận Đất Đỏ, Phước Tuy, Tiểu Đoàn 3/48 Sư Đoàn 18 theo Trung đoàn, trực thăng vận xuống chiến trường An Lộc để tăng phái cho Sư đoàn 5, dưới quyền Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Tư Lệnh mặt trận. 

Quá trưa ngày 16 tháng sáu, trong ánh nắng hè hừng hực, khi những người lính vai ba lô năm ngày lương khô, khắp người nặng trĩu hai cấp số đạn vừa bung ra khỏi những chiếc trực thăng đang sà xuống mặt đường 13 thì pháo địch, như một cuộc hẹn sẵn, rít không khí, đổ xuống ầm ầm  như bão nổi. Trực thăng chao qua chao lại, trút đoàn quân rồi vội vã bốc lên, thoát nhanh ra khỏi vùng trời sấm sét. Người lính bộ binh bay mình vào rừng cây cao su hai bên lộ, chờ hết đợt pháo, nhanh nhẹn theo đội hình nhắm hướng An Lộc.

Từ bãi đổ quân vào thị trấn khoảng một cây số. Quân tiến, bám theo từng gốc cao su để tránh đạn pháo địch từng loạt chụp xuống, đuổi theo, chận đầu. Thật khó tránh được thiệt hại dưới những cơn pháo bầy 120 ly hung tợn. Đành bó những chiến hữu vừa ngã xuống bằng những chiếc poncho của họ, chôn tạm trong những lỗ pháo, đánh dấu, chờ ngày quét sạch địch sẽ bốc anh em về nghĩa trang Quân Đội ở Biên Hòa. 

Từ công sự phòng thủ trong rừng cao su, một Đại Úy trẻ, Tiểu đoàn 5 Dù, đơn vị đã hy sinh nhiều xương máu , mở đường, bắt tay nối lại đường 13 Lai Khê An Lộc bị quân CS cắt đứt trong thời gian qua, đã đến gặp tôi, lớn tiếng mời trong tiếng ầm ầm của pháo địch đang rót xuống:” Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng mời Đại Úy vào hấm chỉ huy, chờ dứt pháo”.

Tôi đưa tay chào, cám ơn, nhưng không dừng bước được vì phải theo lệnh của Trung Đoàn đang thúc dục. 

Qua những giờ phút ban đầu, người lính đã nghe quen tiếng rít của pháo 120 ly, biết đạn từ hướng nào đang bay tới nên đã kịp thời xoay trở, dùng những gốc cây cao su già để tránh mãnh đạn. Đáng ngại nhất là Đại bác 75 ly bắn thẳng của địch từ ngọn đồi ở hướng đông bắc bay đến, tiếng depart và tiếng nỗ nghe cùng một lần. 

Sáng ngày 17 tháng 6, Tiểu Đoàn bắt đầu hành quân tái chiếm ngọn đồi Gió. Tái chiếm vì trước khi chiến trận bùng nỗ, đồi Gió đã do quân ta chiếm giữ, là một căn cứ quan trọng, có cả pháo 105 để yểm trợ cho thị trấn An Lộc, sân bay Quảng Lợi. Căn cứ này đã bị quân CS tràn ngập, làm chủ từ ngày đó.

Làm chủ được cao địa này, quân địch đã yểm trợ đắc lực cho cuộc tấn công của chúng vào An Lộc vừa qua. Hỏa lực phòng không từ cao địa này là một đe dọa cho  phi cơ chiến đấu của ta. Hàng ngàn quả đạn pháo 120 ly rơi vào An Lộc khá chính xác cũng do sự quan sát, điều chỉnh từ cao địa đồi Gió  Đại bác 75 ly trực xạ từ ngọn đồi này cũng tạo áp lực không ít.
Bây giờ, tuy lực lượng địch xâm nhâp vào thị trấn đã bị tiêu diệt, quét sạch, nhưng chung quanh An Lộc, địch vẫn còn chiếm giữ các vị trí quan trọng như đồi Gió và phi trường Quảng Lợi, đang củng cố lực lượng, mưu toan tấn công An Lộc lần thứ hai. Vì vậy tái chiếm Đồi Gió là ưu tiên hàng đầu trước khi hành quân mở rộng vòng đai an toàn, tái chiếm phi trường Quảng Lợi.

Binh sĩ Tiểu đoàn chưa vơi sự mệt mỏi từ chiến trường Đất Đỏ, Phước Tuy, đụng độ với Trung đoàn 33 miền đông của địch, vừa đặt chân xuống An Lôc đã lãnh ngay một trận mưa pháo, chiến sĩ hy sinh phải chôn ngay tại chổ mà đã nhận ngay một nhiệm vụ quá khó khăn, thật tình anh em sĩ quan chỉ huy rất ưu tư. Tuy vậy, đã là lính trận thì phải chấp nhận tất cả. Không có người lính chiến đấu nào từ chối nhiệm vụ được giao phó. Riêng mình, một Đại Úy vừa mới được Tư Lệnh Sư đoàn 18 chỉ định làm Tiểu đoàn Trưởng ngay giữa chiến trường Đất Đỏ thay thế Thiếu Tá Tiểu đoàn Trưởng bị bệnh bất ngờ, với lời xác quyết là đưa Tiểu Đoàn ra khỏi vòng vây của các đơn vị thuộc Trung đoàn 33 VC miền đông lại càng không nên “có ý kiến”. 

Tiểu Đoàn là đơn vị đầu tiên ra khỏi tuyến phòng thủ nên phải di chuyển rất thận trọng về hướng mục tiêu. Đơn vị tiền sát phát hiện nhiều hầm hố địch như là địch vừa mới rời bỏ vài hôm.Vài cánh dù thả tiếp tế đạn dược và thực phẩm cho quân trú phòng bị gió tạt ra khỏi thị trấn còn vướn mắc trên cây cao su, đạn dược và thực phẩm đã bị quân VC lấy đi. Xa xa, khi ẩn khi hiện bóng vài tên VC. Chúng đang dụ mình vào ổ để diệt gọn, tóm gọn hay đang quan sát để chơi pháo bầy.


Thật vậy, vừa khi tiếng Trung Úy Lương Đại Đội Trưởng Đại Đội 4 báo cáo đã thấy đồi Gió bên kia trãng trống thì nghe tiếng depart của pháo địch. Pháo lớn từ hướng Tây Bắc, pháo nhỏ 82 từ hướng đông bắc liên tục đổ xuống. TĐ sẵn sàng chống trả cuộc tấn công của địch nhưng gần cả tiếng đồng hồ, địch vẫn im lìm, chứng tỏ trong vùng này không còn lực lượng lớn của địch. Địch bảo vệ đồi Gió chỉ bằng các loại pháo. Các điểm pháo rơi xuống, địch đã chấm sẵn và do sự điều khiển trên ngọn đồi Gió.

Vì biết chắc chăn không thể tái chiếm Đồi Gió nhanh chóng như các mục tiêu khác nên chúng tôi phải lo việc phòng thủ, trước khi tấn công, nhất là không để rơi vào trường hợp bị bao vây và bị cắt đuôi, một việc có thể xảy ra trong đêm nay. Tự mình lo lấy. Sẽ không có tiếp viện trong đêm, không có phản pháo giúp mình vì đạn pháo binh rất hạn chế.


Ngọn đồi Gió trước mặt, sừng sững, ngạo nghễ thách thức. Ba xác trực thăng và một Skyrider nằm dưới chân đồi như một sự cảnh cáo, đe dọa những ai muốn đến gần.

Báo cáo “mới được VC đốt pháo chào mừng” về Trung đoàn, Trung Chánh cười, khích lệ: Tụi nó không thừa pháo để đốt nhiều đâu. Trái bóng trước mặt thế nào, đá được không?
- Đụng vào thì phải đá, nhưng còn xa quá, ba bên bốn bề trống hốc, mấy thằng em tiền đạo đang trơ mắt ngó, nhúc nhích là bị cắc cù.

- Biết rồi. Tính toán cẩn thận rồi cố gắng chọc thủng lưới. xem sao. Mặt trời hôm nay rực sáng hơn mọi ngày đó nghe Trung Dũng.

Qua lời Trung Chánh, biết là Tướng Tư Lệnh Lê Văn Hưng đang theo dõi, nhưng cũng nói đùa một câu để hai anh em cùng cười thoải mái trước khi vào trận:
- Bắt chước anh đá thủng lưới chị Út Bạch Lan thật không phải dễ .

 Tiếng cười ha hả vang lên trong ống liên hợp PRC25 và tiếng nói:
- Ráng làm ăn rồi khi về Long Khánh chị Út sẽ thưởng cho sáu câu.

Muốn tiếp cận đồi Gió thì phải vượt qua một trãng trống khoảng 200 mét. Ai điên gì mà chường thân thể quyến rủ cho mắt địch tha hồ ngắm với pháo, trực xạ, bắn lia, bắn tỉa kèm theo. Rồi trãng tranh khô chỉ cần một mồi lữa bốc cháy ào ạt sẽ nướng mình như nướng heo. Giả dụ như qua được trãng trống rồi thì bám vào đâu để chơi tiếp hiệp hai hay là bị địch từ trên đồi ào xuống. Bốn bề thọ địch, giải quyết thế nào.

Hỏi xin vài phi tuần thì Trung Chánh nói:
- Dĩ nhiên là được, nhưng không thoải mái lắm đâu. Chắc là hai phi tuần A37 như dự trù.
- Lúc này hướng gió tốt, xin cho vài quả napal thanh toán hết vùng trãng tranh phía trước.
- Cố gắng tự làm lấy thì tốt hơn. Bom rơi gần quá không bảo đảm an toàn.

Đúng, Trung Chánh nói đúng. Trãng trống 200 mét giữa mình và ngọn đồi, bom lữa thả từ tốc độ nhanh của A37 chắc gì không đốt ngay cả quân mình.

Lợi dụng lúc A37 đang dợt trên đồi, VC còn ẩn núp trong hầm, hai trung đội của hai đại đội 1 và 3 cùng một lúc băng nhanh qua trãng trống chiếm hai chân đồi nam và bắc để làm đầu cầu. Pháo địch lại rót đến. Tiếng súng đại liên, B40, B41 địch nỗ giòn giả xuống hướng hai thằng em trong khi bom từ A37 còn đang rơi xuống.

 Thấy có nhiều quả bom không rơi đúng mục tiêu, thật đáng tiếc nhưng biết làm sao hơn. Vừa thả bom, vừa tránh đạn phòng không thật là một khó khăn quá lớn đối với người phi công.
- Gọi hai thằng em làm đầu cầu Long Khánh 1 và Long Khánh 2, nghe tiếng trả lời trong tiếng súng nỗ dữ dội: ”Có mấy thằng tràn xuống, tụi em đang dứt đẹp”.

Trãng tranh trước mặt đã bị cháy gần hết, để lộ những đường thông thuỷ nhỏ do những cơn mưa lớn lâu ngày tạo ra trước đây. Mừng quá. Như vậy là có chổ ẩn mình lúc băng qua trãng bị pháo. 

Vừa khi A37 rời vùng, từng đứa em nhỏ Đại Đội 2 ào xuống các đường thông thủy, dùng xẻn cá nhân đào sâu và rộng hơn để cho cả TĐ sẽ dùng đến. Cám ơn những đường thông thủy. Nếu không có những đường thông thủy thiên nhiên này, dù xâm mình, chúng tôi cũng chẳng bao giờ dám lao qua 200 mét trãng trống dưới con mắt trừng trừng từ đồi Gió.
- Trung Chánh gọi Trung Dũng. Làm ăn ra sao mà khói lữa dữ vây? Mặt Trời đang ở trên cao. Thả trái khói xác định.
- Mình cần đốt thì tụi nó đã đốt trước. Sư Tử đang vào rừng*. 
-Thấy khói màu vàng rồi. 

Trung Chánh chưa dứt lời thì mấy tiếng nỗ ầm và đất đá văng lên từ hai vị trí của Long Khánh 1 và Long Khánh 2. Khốn khổ thật. Lại vì những trái khói để MT tin tưởng. Không biết hai thằng em ra sao? Có đúng như mình bảo càng im tiếng càng tốt không hay tất cả đều im lặng thật sau mấy quả đại bác 75 ly của địch trực xạ đến.

 Hai ba phút sau, Long Khánh 1 và Long Khánh hai mới trả lời. Mừng quá. Thầm khen hai thằng em khôn ngoan đã ném khói vàng ra thật xa vị trí. 
- Giữ nhà cho chặc. Tụi nó không dám mò xuống đâu. Có gà cồ đang yểm trợ.

Đáp lại 5 quả 105 ly bay xuống đồi Gió từ căn cứ Tống Lê Chân, hàng chục quả đạn pháo của địch đủ loại rơi xuống chân đồi Gió để chận đứng quân ta. Mấy thằng em đã có vị trí tốt, khá. an toàn.

Mặt Trời dục thì mình chơi. Chơi từ từ. Cho những đứa em nhỏ khi ẩn khi hiện ba mặt đồi Gió như sắp tấn công lên. Ngu gì mà lên giữa nắng trưa hừng hực lữa, thiên lôi đang liên tục nện xuống ầm ầm.  Cả trời đất lên cơn sốt trăm độ. Thân nhiệt con người chỉ 37 đô. Chịu đựng được là ngon rồi. Đổ máu lúc này là ngu, là hao phí vô lý.
- Trung Dũng cái con C. Đ M, tụi mày bò lên đây mà chết với nhau.
Tụi nó chửi, mình cười. Chửi lại đi thẩm quyền. Ừ thì chửi lại. Bố tiên sư tụi VC trên đồi Gió, cứ chờ đó mà xem. Chửi chi mà hiền lành quá. Lại không phùng mang trợn mắt. Không đúng Bắc kỳ.
Trung Chánh cười đầu giây kia:” Giọng Huế trọ trẹ chửi bố tiên sư nghe cũng hay. Thằng VC Nghệ Tĩnh vừa chửi chắc quê quá, đã im cái mõm chó mất rồi. Nghe mày chửi cũng hay như đánh đấm phải không?


Ông anh lại khích tướng. Mặc kệ ông anh. Từ từ mình tính.
Bỗng ầm một tiếng đinh tai, nhức óc. Người lính truyền tin gục xuống vì một mãnh đạn pháo ghim vào cổ. Mãnh pháo khác cắt đứt sợi giây của ống liên hợp mình đang cầm trong tay. Thêm một quả 82 rơi xuống nhưng không nỗ.  

Đưa mắt nhìn bao quát những thằng em,  thấy đầu nón sắt lố nhố dưới những đường thông thuỷ, lòng tự nhiên chùng xuống. Những ngụm nước cuối trong các chiếc bình tong được núc sạch.

Chiều bắt đầu xuống. Mây đen từ đâu kéo đến. Sắp có trận mưa mùa hè. Mong mưa đến, thật lớn. Ra lệnh rút. Rút từng trung đội. Rút cho bọn chúng trên đồi thấy, vui mừng.. 

Lúc toàn thể Tiểu Đoàn vào đến vị trí bên rừng cao su thì cơn mưa ập xuống. Lính uống cho đả khát, đổ đầy bình tong. Mưa mù mịt. 

Họp nhanh các Đại Đội trưởng, phân chia nhiệm vụ. Bây giờ mới là lúc phải chơi hiêp hai, hiệp kết thúc, hiệp tái chiếm. Chỉ mỗi hiệp này thôi. Một thắng oai hùng, hai bại thì gởi xác nơi chiến trường. Không ân hân.

Tiểu đoàn phó, Đại Úy Gầu cùng đại đội chỉ huy ở lại giữ vị trí, nhúm bếp nấu ăn cho khói bốc lên cao để địch trên đồi thấy rõ là quân ta đang an vị. Bộ chỉ huy TD và bốn Đại Đội chỉ mang theo súng đạn nhẹ, mỗi người một bịch gạo sấy, bi đông nước. Tất cả im lặng vô tuyến cho đến khi nổ sung xung phong ào vào vị trí địch.

Dưới cơn mưa mù mịt, đoàn quân gọn gàng, di chuyển rất nhanh như những bóng ma. Đại đôi 1 của Trung Úy Lý đánh chiếm đỉnh phía Bắc, Đại đội 3 của Trung Úy Cơ tấn kích mỏm đồi phía Nam,BCH TD và hai đại đội 2 và 4 đánh chiếm trung tâm cao đĩnh. 

Chưa bao giờ mà trong cơn mưa tầm tả, đất trời lại lặng lẻ như vậy. Những viên đà lăn dưới bước chân đoàn quân đang bò lên đồi như cũng đang thầm nhủ nhau hãy lăn thật nhẹ. Lính TĐ 3/48 lúc này chẳng khác gì đoàn quân ma. Mưa xuống mà áo quần vẫn khô, chân trèo lên đồi mà nhẹ hẫng.

“Tụi nó đã lên đồi! Tụi nó đã lên đồi. Đó là những tiếng hét thất thanh của những kẻ ném súng, ném vắt cơm khô chưa kịp ăn chạy lấy người khi quân ta tràn lên, ập xuống hầm hố. Đĩnh Đồi Gió ầm ầm tiếng lựu đạn nỗ, tiếng hò hét, tiếng súng bắn đuổi theo bọn địch đang cố chạy thoát. 

Này đây là những xác người xâm lược. Này đây là các loại vũ khí từ Liên Sô, Trung Cọng. Này đây là cái tổng đài điện thoại dùng để chỉ huy, gọi pháo 120 ly rót xuống An Lộc gây bao chết chóc cho quân, dân thị trấn cô đơn giữa rừng này …

Tiếng súng, lựu đạn nỗ trên đồi Gió đã khiến cho An Lộc lo âu. 
- Trung Dũng nghe Trung Chánh. Bầy Sư Tử đã tràn lên núi, đè bẹp bọn chồn cáo. Chúng nó đang bỏ chạy.
- Chưa nghe rõ. Lập lại. Bọn chồn cáo làm gì?
- Chồn cáo đang ăn uống thì bị lôi ra khỏi hang ổ, đang bỏ chạy…
- Khá lắm, khá lắm. Anh hai biết các chú mà. Bao lâu rồi? Sao không báo ?
- Vừa đúng hai mươi lăm phút từ khi cơn mưa lớn. Báo trước bước không xong, mong MT và Trung Chánh hiểu cho.
_- Anh biết cái đầu của chú rồi. Bảo chú đi hướng Nam thì lại dàn quân  tiến về hướng bắc rồi mới quay trở lại. Bây giờ yên lặng mà làm ăn cũng chẳng có gì lạ. Anh em thế nào?
- Vài thằng nhỏ bị kiến cắn trưa hôm nay thôi. Bây giờ một trăm phần trăm vô sự.
- Mặt Trời chắc chắn hài lòng lắm. Chuyển lời khen của  Trung đoàn Trưởng Trần Bá Thành đến toàn thể anh em TĐ 3/48. Sẽ báo cho Hằng Minh ở Long Bình biết tin vui.

Nghe Trung Chánh nhắc đến Hằng Minh, mình chợt nhớ chính trưa hôm nay Tư Lệnh Sư Đoàn 18 có bay trực thăng vào vùng An Lộc vì biết thằng em nhỏ biệt phái cho Sư Đoàn 5 đang thi hành lệnh “Tái Chiếm Đồi Gió”, một mục tiêu khó nuốt đối với một TĐ bộ binh vừa chân ướt chân ráo xuống An Lộc, chưa nắm vững tình hình địch, lại do một Đại Úy thích làm thơ chỉ huy. Chắc chắc Hằng Minh bay trên trời với rất nhiều lo âu cho những đứa em bên dưới.


Tiếng cười của Trung Chánh nghe chưa dứt thì tiếng Trung Úy Lý ĐĐT ĐĐ 1 vang lên trong máy ĐĐ:
- Còn một cao địa ở hướng Bắc chưa chiếm được. Xe tăng địch đang gầm rú dưới chân đồi.
-Mặc kệ xe tăng. Tụi nó mò lên thì sẽ bị đốt cháy. Cho các đứa em sẵn sàng M72, nhắm vào xích sắt.

Nói cứng cho mọi người yên tâm chứ quả tim trong ngực đang đập liên hồi. Trước đây xe tăng địch cùng biển người bộ binh đã tràn lên đánh chiếm ngọn đồi này trong tay một đơn vị thiện chiến của ta. Bây giờ bị mất, chắc chắn trong đêm nay địch sẽ tìm cách lấy lại.
Gọi, báo cáo Trung Đoàn Trưởng:
- Xe tăng tụi nó đang tiến lại gần, có thể theo sườn đồi hướng Bắc chiếm lại. Xin gấp con rồng đỏ (C130) và trái sáng.
-MT đã tính toán trước. Vài phút nữa sẽ có rồng đỏ bao vùng, yểm trơ. Chuẩn bị máy phát tín hiệu cho Rồng đỏ nhận biết.

Tiếng lựu đạn của ĐĐ1 vẫn còn đang nỗ ở hướng Bắc, nơi mõm đồi còn lại. Bầu trời đang tăm tối bỗng rực sáng bởi những trái sáng từ trong An Lộc bắn ra. Con rồng lữa cũng xuất hiện và phun lữa quanh ngọn đồi Gió đốt cháy mọi mưu toan tái chiếm của quân CS.

Hướng rừng cao su phía Bắc vang lên nhiều tiếng nỗ lớn giống như xe tăng bị con rồng lữa bắn cháy. Đáp lại hỏa lực của con rồng lữa, một vài trái đạn phòng không của địch nỗ lác đác trên trời như một sự bất lực.  Pháo 120 ly cũng có lúc liên tục rơi xuống đồi Gió nhưng chẳng gây được một chút sợ hãi trong lòng những người lính chiến thắng..

ĐĐ 1 được tăng cường hai khẩu hỏa tiễn M2002, viên đạn bắn ra có độ nóng trên 2000 độ, xe tăng sẽ bị bốc cháy. Người trên xe không thể nào nhảy ra kịp, cũng bị nướng đen luôn.
Suốt đêm địch chỉ gầm gừ. Mình không chợp mắt. 

Trời gần sáng. Chắc địch không còn sức để chơi hiệp ba trả thù nữa.
Con rồng lữa trước khi rời vùng còn bắn vài quả chào mừng một ngày sắp đến. Tiếc rằng mình không có lá cờ vàng ba sọc để treo lên trên cành cây cao duy nhất còn sót lại để chào mừng ngày Quân Lực 19 tháng 6 sắp đến.

Buổi sáng ngày 18/6 bị đạn địch bắn xuyên qua đùi khi đứng quan sát anh em đại đội 1 tấn công mục tiêu chưa thanh toán được tối hôm qua.

Được chuyển bằng đường bộ vào An Lộc, đang đau mà cũng bật cười khi nghe Trung Chánh  an ủi: ”Không dính dáng gì đến thằng nhỏ là vui rồi phải không em?”

Nằm bệnh viện 3 Dã Chiến ở Bình Dương rồi chuyển về Long Khánh. Chỉ hơn hai tuần lễ điều trị, lại ba lô, nai nịt gọn gàng, bản đồ, la bàn nhảy lên phi cơ trực thăng trở lại An Lộc. Nhớ anh em mà cũng thương, tội nghiệp anh em. Từ khi mình nắm quyền đơn vị, anh em chịu quá nhiều gian khổ.

Tướng Lê Văn Hưng và toàn bộ SĐ5 đã về Lai Khê. Tướng Lê Minh Đảo Tư Lênh SĐ 18 thay thế chỉ huy mặt trận đã nhân danh Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH gắn cấp bậc Thiếu Tá cho mình tại BTL Sư Đoàn ở An Lộc. TĐ 3/48 lại nhận lệnh hành quân cùng với TĐ 2/Trung Đoàn 43 tái chiếm phi trường Quảng Lợi. Sẽ còn bao nhiêu trãng trống, bao nhiêu ngọn đồi chờ anh em mình nữa đây?

Trãng trống, đời ta nhiều trãng trống
Và nhiều cao địa Núi Sông ơi.

Nguyễn Phúc Sông Hương
Tiểu Đoàn Trưởng/TĐ3/48/SĐ18BB 

No comments:

Post a Comment