Monday, October 3, 2011

* XIN ANH GIỮ TRỌN NIỀM TIN

Cảm đề bài “Tâm Sự Người H.O Già” 
của Trang Y Hạ

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Đọc thư anh, nghe muộn phiền thiên hạ!
Tôi chạnh lòng, xao xác lắm anh ơi!
Chúng ta lỡ vận! Nên lạc xứ người…
Sống lây lất, chung nỗi hờn vong quốc!

Vùng tôi tạm cư tuyết rơi, gió lốc…
Sáng mờ sương đưa con trẻ đến trường
Tan sở về, vàng võ ánh đèn đường
Có bươn chải mới hòa đồng dân Mỹ

Bão tuyết lạnh lùng… đi cày mệt nghỉ!
Tám giờ trong sở, tuần lễ năm… ngày
Tiền nhà, tiền chợ, phải quấy… tiêu xài
Sách vở, áo quần, các con ăn học…

Trước mặt chúng không dám than cực nhọc
Đễ chúng thảnh thơi sớm tối chuyên cần
Chăm chỉ học hành, sau khỏe tấm thân
Không như mẹ cha, nhọc nhằn vất vả…

Bởi cu-li làm hoài không sao khá…
Quà cáp thân nhân bịnh, Tết… gởi về
Phụ giúp những người còn chút lòng quê
Để họ vững tâm bền tâm chống Cộng

Nước tự do… làm kiếp người quan trọng
Thiên đàng kẻ già, lý tưởng tuổi thơ…
Chúng ta giữ lòng, không chút thờ ơ…
Tạo cháu con vì tiền đồ… dựng nghiệp

Từ Cộng cưỡng chiếm ba miền nước Việt
Người Quốc Gia bị chúng bắt cầm giam 
Bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan…
Chết vượt biên! Chết đày tù cải tạo…

Nợ nước, tình nhà dù trời giông bão…
Hạ nắng cháy da, đông lạnh tuyết rơi…
Vững niềm tin, bởi Chánh nghĩa sáng ngời
Dưới ngọn Cờ Vàng quyết lòng phục quốc

Dù đã qua thời thanh xuân tuổi ngọc
Và ngày thêm sức yếu, trí hao mòn…
Vẫn gìn giữ lòng bền sắt tươi son
“Cứu nước Việt, chỉ có người dân Việt!”

Bã lợi danh! Vốn người đời tha thiết!
Phè phỡn trở về… ca, hát, vui chơi…
Tiền, tài, danh vọng, đưa rước gọi mời…
Lờ cảnh khốn cùng, đói nghèo trước mắt…

Cụ bán vé số kiếm ăn từng cắc
Gia đình cô, chú… đến bãi rác bươi…
Anh, chị… lao nô ở khắp xứ người…
Em vị thanh niên buôn hương, bán phấn!

Lắm kẻ về ôm vòng tay ông lớn…
Tiền dồi dào nhờ bán nước, bán dân…
Bán tôn nghiêm, bán Chúa, bán Thánh Thần…
Lưới tuy thưa, nhưng Trời cao có mắt!

Buồn chi anh? Kẻ trở cờ theo giặc…
Họ đã quên tình nghĩa, lẫn thủy chung…
Quên bị giết tiệt, đuỗi tận đường cùng
Ấm thân phì da, nên quên tất cả!

Có một điều không thể nào nhòa xóa
Kiếp nhân sinh, còn lại được bao năm?
Đạo đức làm người… xâu xé lương tâm!
Và chồng chất… tuổi xa trời gần đất

Mỗi độ đông về, tuyết rơi lất phất…
Có lạnh nào bằng, lạnh buốt trong tim?
Dù hiếm hoi, chúng ta phải kiếm tìm…
Những đồng chí một lòng, chung Chánh nghĩa

Trước dâu bể, phế hưng… càng thấm thía
Càng bị dầy vò, cay đắng, xót xa…
Càng vững tâm, giữ đất tổ quê cha
Tạo lớp trẻ thương nhà, yêu đất nước…

Việt Nam rồi sẽ vãn hồi chung cuộc…
Hãy giữ tròn niềm tin tưởng nghe anh
Màu “Cờ vàng sọc đỏ” rợp trời xanh  
Chúng ta mãn nguyện! Tạ từ đất khách…

Về sống lại bên ruộng vườn, sông rạch
Nhìn cháu con xây dựng Việt Nam tươi
Tóc bạc phơ, không thẹn một kiếp đời…
Cười rung râu trắng, nhớ người đồng chí

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

No comments:

Post a Comment